Chương 1Chương 2Chương 3Chương 4Chương 5Chương 6Chương 7Chương 8Chương 9Chương 10Chương 11Chương 12Chương 13Chương 14Chương 15Chương 16Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25Chương 26Chương 27
Đám tang của Nguyễn Nguyễn diễn ra khá đối kháng giản, cha mẹ cô từ vùng sông nước Giang nam đến, sau khi trao đổi với Ngô Giang, đem tro cốt về quê hương. Triệu núm Vĩnh không xuất hiện thêm trong tang lễ, mà mấy chị em học với mọi người trong nhà ngày xưa, Hà Lục nha, Trác Mĩ, của cả Lê Duy Quyên sinh hoạt Bắc Kinh hầu như không quản lí ngại đường sá xa xôi con quay về, mọi người chạm mặt nhau, ai nấy rất nhiều sụt sùi. Chỉ có Tiểu Bắc vẫn sẽ ở Tân Cương, làm việc đầu bên kia điện thoại, cô khóc nức nở, sau cùng nói: “Người đã ra đi rồi, tiễn đưa ở đâu cũng vậy thôi, bạn thấu tình đạt lý như Nguyễn Nguyễn vẫn hiểu hết”.
Bạn đang xem: Anh có thích nước mỹ không
Trịnh Vi nghẹn ngào hỏi cô: “Tiểu bắc, cậu tốt nghiệp ts xong, định ngơi nghỉ lại Tân cưng cửng học đến bằng liệt sĩ new chịu về hả? ”
Chuyện của tè Bắc, Trịnh Vi cũng biết ít nhiều, thằng bạn mà cô yêu thầm vợ mất từ bỏ nửa năm trước, cô bà xã người dân tộc bản địa Uây-oa của anh bị tiêu diệt vì ung thư dạ dày, để lại đến anh một cậu nam nhi còn nhỏ. Trong những khi anh khổ sở nhất, tè Bắc luôn ở bên anh, sao người bầy ông đó không hiểu nhiều tấm lòng của cô bao năm qua, con vẫn còn đấy nhỏ, ko thể không có mẹ, anh đã chấp nhận để bạn khác làm cho mối, cơ mà không chịu đựng nhận tấm lòng của đái Bắc. Anh nói, đái Bắc quá tuyệt vời, một cô gái tốt nghiệp tiến sĩ tươi tắn xinh đẹp mắt như cô, tránh việc lấy một người bầy ông thông thường vợ bị tiêu diệt như anh, anh hại một ngày nào kia cô sẽ phát hiện ra, thực tế anh không hoàn hảo như cô vẫn nghĩ.
Tiểu Bắc nói: “Có lẽ suốt thời gian sống tớ sẽ không còn rời xa mảnh đất này. Mặc dù hồi đầu đặt chân vào đây vì vì sao gì, nhưng sau thời điểm được ngắm cảnh trăng xuống sa mạc, vẻ rộng lớn hoang vu đó thốt nhiên nhiên khiến tớ có cảm giác, thực tế những cái mà bọn họ ấp ủ rất nhỏ bé. Chắc hẳn rằng anh ấy nói đúng, người mà tớ yêu không phải là anh ấy, mà là sự tưởng tượng của tôi đối với tình yêu, hiện giờ tớ đang yêu mảnh đất nền này rồi”.
Lê Duy Quyên đang ly hôn, cô đã win trong một vụ ly hôn kéo dãn mấy năm, giành được nguồn tài sản đáng kể, trước đó cô thường nói, túm được đồng xu tiền đồng nghĩa với việc túm được đàn ông, nhưng bây giờ cô vẫn giành được tiền, tuy thế lại tấn công mất hôn nhân gia đình của mình, tuy vậy cô nói cô không quan tâm. Trác Mĩ chuẩn bị di cư sang mãng cầu Uy cùng mái ấm gia đình nhà chồng, quốc gia Na uy cùng với nhịp sinh sống chậm, ngày ngắn đêm dài chắc rằng thích hợp duy nhất với người lờ lững như cô. Bé của Hà Lục Nha đã đến lớp mẫu giáo, cô béo phì thêm trước khôn cùng nhiều, không thể là cô gái nhỏ tuổi nhắn ngày nào, cơ mà vẻ an nhàn, toại nguyện hiện thị rõ trên gương mặt cô, chắc rằng cuối cùng, người niềm hạnh phúc nhất vẫn chính là cô.

Trịnh Vi xin nghỉ cha ngày, mang lại khi trở lại Công ty thao tác mới biết một ngày bên trên thiên đình bởi ngàn thu bên dưới hạ giới. Lâm Tĩnh không nói dối cô, trước đó Chu quay chỉ bị call đi thẩm tra, không có gì nghiêm trọng, làm hồ sơ tài vụ của doanh nghiệp 2 bị cướp đi thẩm tra và các tài liệu ghi chép cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ bao gồm phùng Đức Sinh không tránh ngoài tội, nhưng đấy là chuyện nằm trong dự kiến của mọi người từ lâu.
Trong lúc hồ hết người chuẩn bị thở phào, thì phía Viện Kiểm sát lại sở hữu thông tin, bọn họ đã thay được một số trong những hồ sơ tài vụ gốc của bạn 2, có tương đối nhiều sai lệch so với số sổ sách được mang đi thẩm tra, các chứng cứ hiện tất cả cho thấy, công ty 2 bị tình nghi về tội tổ chức cho nhân viên cấp dưới nắm cp Công ty, trải qua các cuộc giao dịch có liên quan để đưa dịch tài sản nhà nước là bao gồm thật, bên cạnh đó rất có khả năng bị chế ước bằng vô số cách như không khấu hao tài sản cố định và thắt chặt và nguồn quỹ thay thế sửa chữa thiết bị, sản phẩm công nghệ móc, ghi nợ ngân sách chi tiêu để làm giả sổ sách. Với tư cách là người thay mặt cho tư giải pháp pháp nhân của khách hàng và người chịu trách nhiệm trực tiếp, Chu Cù tự nhiên rơi vào núm bị động.
Nếu cỗ hồ sơ tài vụ gốc nhưng Viện Kiểm sát đang ráng trong tay ko sai, thì điều khiến cho mọi bạn cảm thấy khôn cùng khó giải thích là, vì sao bộ hồ nước sơ gốc đã được xử lý tiêu hủy lại rất có thể rơi vào tay bạn của Viện Kiểm sát. Số nhân viên của người sử dụng 2 có thể trực tiếp lấy bộ hồ sơ này không phải là nhiều, trong 1 trong các buổi họp sống phòng Giám đốc, phó giám đốc Trương đã công khai nói rằng chắc hẳn rằng trong nội bộ doanh nghiệp 2 gồm nội gián. Từ trước đến nay quan hệ giữa phó giám đốc Trương cùng Chu Cù hơi tốt, bạn dạng thân ông ta cũng nói, đến tuổi như ông ta thì kĩ năng lên cao là ko lớn, vì thế ông không thấy mừng vị chuyện người đứng đầu Công ty gặp gỡ trục trặc, nhưng mà năm lần bảy lượt chạy lên Tổng Công ty, hi vọng có sự trợ giúp từ phía lãnh đạo.
Vậy rốt cuộc ai là người nộp số tư liệu đó đến Viện Kiểm sát? Mọi tín đồ đều không biết, nhưng càng ngày càng có nhiều người dân nhìn Trịnh Vi bằng góc nhìn lạ, phó tổng giám đốc Trương còn đích thân chỉ thị, các văn khiếu nại cơ mật tuyệt vời nhất không được để qua tay cô nữa, các cuộc họp lớn nhỏ tuổi sau đó, vấn đề ghi chép cũng để bạn khác làm.
Trịnh Vi không thấy bất thần trước vấn đề mọi người nghĩ như vậy, tuy thế cô không thấy hổ ngươi với lòng mình. Đúng là mặc dù có quan hệ giới tính với Lâm Tĩnh tuy nhiên cô không giúp được mang lại Chu Cù vấn đề gì, cũng không hề ngày tiết lộ ngẫu nhiên thông tin gì của doanh nghiệp cho Lâm Tĩnh. Cô không giải thích, vày cô biết, hôm nay giải thích vẫn chẳng giải quyết được việc gì, nhưng mà chỉ biết tự an ủi mình, người trong sạch sẽ tự vào sạch, bạn nhúng chàm vẫn tự nhúng chàm.
Chu Cù ko ở cơ quan, phó tổng giám đốc Trương không hề giao mang lại cô giải quyết và xử lý những vấn đề trong phòng chủ tịch nữa, thực tế chức Thư ký kết Giám đốc của cô có mà như không. Nhưng cho đến một ngày, khi cô vô tình đi ngang qua ở trong phòng Phó chủ tịch Trương, nghe thấy câu nói ước ao ám chỉ điều nào đấy phát ra từ bên trong: “Tôi hận độc nhất vô nhị là người ăn uống cây táo, rào cây sung”, cô vẫn cảm thấy bi tráng và rấm rứt vô cùng.
Hôm kia hết giờ làm cho việc, cô đứng 1 mình trong thang máy, cửa thang vật dụng vừa chuẩn bị đóng lại, nai lưng Hiếu chủ yếu vội vàng cách vào. Lúc thang thiết bị đi xuống, anh nhìn sang hướng khác, nói một câu: “Không ai gồm chứng cứ đổ tội lên đầu em đâu, chớ nghĩ gì”. Trịnh Vi biết, thời gian đó anh cũng của phòng Phó người có quyền lực cao Trương.
Cô chỉ cười mà lại không nói gì.
“Trịnh Vi, dạo bước này em nuốm nào…anh cũng đã nghe rỉ tai của Nguyễn Quản, đích thực là rất rất đáng tiếc, nhưng người đã đi rồi, em cũng chớ nghĩ gì nhiều”.
“Em không sao, cảm ơn anh”.
Bất ngờ anh quay đầu lại, nhíu mi tỏ vẻ đau đớn, “Cảm ơn? Giữa bọn họ chỉ nói cách khác lời này ư? ”
Trịnh Vi ko tỏ vẻ gì nhưng lùi lại một bước, đứng phương pháp xa anh sẽ áp lại gần, nhắc: “Phó Giám đốc, thang máy của doanh nghiệp có camera theo dõi”.
Bàn tay gần va vào fan cô của trần Hiếu bao gồm liền cụt hứng, buông xuống.
Mỗi lần, mỗi lần anh đứng gần cô, anh hầu hết buông tay cùng với vẻ bất lực.
Cô sẽ qua phát âm anh. Biết rõ anh sẽ như thế, cơ mà trái tim cô vẫn thắt lại, có bao nhiêu tình yêu để có thể chịu đựng những cái buông tay hết lần này mang lại lần khác, tất cả khi anh đứng ngay gần cô nhất.
Không gì có thể khiến è cổ Hiếu chủ yếu cảm nhận thấy một cách sâu sắc ý nghĩa sâu sắc của hai chữ “trừng phạt” hơn nụ cười bình thản trên môi Trịnh Vi, anh đã hết mặt mũi nào đứng trước mặt cô bé mà anh yêu thương thương.
Đã xuống tầng một, Trịnh Vi bước ra ngoài thang lắp thêm trước anh một bước, hít thở khoảng không gian cách xa anh, lại nghe thấy anh thằng thắn khuyên sau lưng: “Em buộc phải nghỉ phép một thời gian sẽ giỏi cho tất cả mọi người”.
Trịnh Vi ngay tắp lự nghỉ hết luôn bảy ngày phép trong năm, hiện nay cô và Thử Bảo sẽ chuyển mang lại nhà Lâm Tĩnh. Lâm Tĩnh ban ngày đi làm, phần lớn thời gian cô hầu như dành để ngủ, đông đảo lúc rảnh rang lại lên mạng đùa game, có lúc cũng nghịch vật dụng nghề viết thư pháp trong thư chống của anh.
Cuối tuần, Lâm Tĩnh lái xe chuyển Trịnh Vi ra hải dương Bắc Hải. Thực ra Trịnh Vi lừng khừng bơi, dẫu vậy Lâm Tĩnh biết vừa mới đây cô đã chạm mặt quá những chuyện ko vui, đặc trưng cái chết của Nguyễn Nguyễn là một trong những cú sốc lớn đối với cô, hại cô duy trì mãi trong thâm tâm sẽ ốm, ra biển lớn hít thở bầu không khí trong lành, khi tầm nhìn được mở rộng, tương đối nhiều chuyện cũng được nghĩ nháng hơn.
Lúc đi Trịnh Vi tương đối miễn cưỡng, cô chỉ không muốn làm Lâm Tĩnh mất hứng, cơ mà khi được đặt chân lên cat trắng, thấy được biển rộng thân trời đông, cát trắng mênh mông, rừng đước um tùm, ở phía tận cùng, trời và biển khơi như nối liền với nhau…dường như gần như nỗi phiền muộn trong lòng cũng theo gió hải dương lẫn mùi hơi tanh len lỏi ra ngoài, vô hình dung bay đi.
Lâm Tĩnh cười cợt cô, thời điểm đi thì miễn cưỡng, cho đến khi được đùa thì chẳng hèn gì ai. Trịnh Vi chăm chú nhỏ dại cát tạo nên hình dẫu vậy trông ko ra hình thù gì, má bám đầy nhưng lại hạt cát lắt nhắt cũng không còn hay biết, quen thuộc tay, Lâm Tĩnh đang ngồi cạnh cô bèn gửi tay vệ sinh má đến cô, nhưng lại lại để dính các cát hơn, giờ mới bất chợt nhớ vừa nãy vì chưng giúp cô chụp mẫu vật “trông ko ra hình thù gì” này mà làm bẩn tay.
Trịnh Vi bực quá, định trả thù to gan lớn mật hơn, tranh thủ lúc Lâm Tĩnh không nhằm ý, cô liền ráng một ráng cát nhét vào cô áo anh, đám cat lạnh độ ẩm men theo cổ áo bám chặt vào da, vừa ngứa ngáy vừa là lạ. Lâm Tĩnh bất ngờ, vội vàng kéo áo ra rũ cát, vì anh vốn thích ăn mặc sạch sẽ, chỉnh tề; nhận thấy vẻ luống cuống của anh, Trịnh Vi cười cợt sung sướng. Cười cợt được một lát, cô bắt đầu phát hiện ra Lâm Tĩnh vẫn mắm chặt môi, hơi cau mày, new nhận ra dường như mình chơi hơi quá, bèn ghé gần kề vào, nhỏ nhẹ hỏi: “Giận rồi hả, tuyệt là anh cũng hất cat vào tín đồ em cho bõ tức?”
Cô chỉ nói vậy thôi, bất ngờ Lâm Tĩnh quay đầu lại, cười ổn định lấy cô, “Đấy là em nói kia nhé, tí nữa cấm ko được khóc”. Anh thay cát vào tay, kéo cổ áo len ấm của cô ra, Trịnh Vi vẫn sợ co rúm người lại, đôi mắt nhắm chặt kêu toáng lên: “Ôi, cứu giúp tôi với…Lâm Tĩnh, anh dám hả!”
“Xem ra em chỉ mang đến quan đốt lửa, không chịu cho tất cả những người dân thắp đèn”. Một tay Lâm Tĩnh chũm chặt nhị bàn tay cô đã giãy giụa, chậm rì rì nói: “Em chần chừ cát dính vào người ngứa ngáy khó chịu ngáy tức giận đúng không, đề nghị cho em nếm mùi new được”. Anh buông phần cổ áo cô ra, cơ mà lại luồn nhanh như cắt vào vạt dưới, Trịnh Vi vừa khóc vừa cười co rúm tín đồ lại, tay anh khá lạnh, vơi nhàng, chầm chậm chạp miết đều hạt cat trên làn domain authority cô, để cô cảm nhận cảm xúc lạ lùng chưa khi nào có, ngoài ra hơi khó chịu, tuy vậy Trịnh Vi không muốn anh giới hạn lại. Dần dần tiếng mỉm cười xin tha của cô ý đã biến thành tiếng khóc nhè khe khẽ mà ngay cả cô cũng ko hiểu, hai má dính đầy mèo đỏ rực như san hô.
Lâm Tĩnh cúi đầu xuống hôn, hai fan lăn lộn trên bãi cát, dưới lưng Trịnh Vi là bờ cát mềm mại, giữa thời điểm bối rối, bất giác cô bỗng nhiên mở mắt, thấy được bầu trời bát ngát đã xa biện pháp từ lâu.
Dường như Lâm Tĩnh không định buông tha đến cô, Trịnh Vi vắt sức dúi tay vào ngực anh, nói: “Lâm Tĩnh, mồm em có cát”. Lâm Tĩnh ngừng một lát, ở đè lên người cô cũng nhảy cười, “Hình như mồm anh cũng vậy”.
Hai người cười như nắc nẻ, ở đầu cuối Trịnh Vi ôm bụng thành thật, “Ăn cát chấm dứt em new phát chỉ ra mình hết sức đói”.
Anh tức thời đứng dậy, lấy tay phủi quần, giơ tay kéo cô dậy: “Về chống tắm dứt rồi ăn uống cơm”.
Khách sạn mà người ta ở nằm ở trên bờ biển, Lâm Tĩnh dắt cô đi chân nai lưng qua đại sảnh, vào trực tiếp phòng để tắm.
Tắm rửa sạch mát sẽ, hai người liền ra phòng ăn uống của khách hàng sạn, đồ thủy sản ở hotel này vốn hết sức nổi tiếng. Trịnh Vi hotline tôm sú hấp, một con cá song bé dại và một đĩa sò hải dương to, đây chưa phải là những món hiếm, cơ mà là đồ thủy sản tươi ngon. Ngồi trên ghế gần cửa sổ, qua của kính, hoàn toàn có thể nhìn thấy bờ đại dương trong chiều hoàng hôn, bữa tối cũng chính vì như vậy mà trở nên đặc biệt hơn nhiều.
Không biết có phải vì chưng vừa tắm nước nóng xuất xắc không, từ phương diện xuống cổ Trịnh Vi đông đảo hồng hào kỳ lạ, đôi mắt to sáng ngời, ngay cả rèm mi cũng tương đối sinh động. Lâm Tĩnh mặc bộ đồ áo thể thao, trông trẻ trung hơn hết sức nhiều, vẻ tinh nhanh, chững chàng thường ngày cũng khá được thay áo mới. Hai fan ngồi bên nhau, thu hút góc nhìn của bạn khác.
Lâm Tĩnh cúi đầu tách vỏ tôm cho Trịnh Vi, thấy cô sau thời điểm nhìn xung quanh phòng ăn với vẻ hiếu kỳ, hai tay chống cằm, chú ý nhìn anh, mấy con tôm đã tách bóc xong trong bát vẫn không động tới.
“Không muốn ăn à? Vừa nãy còn kêu đói không thể tí sức nào mà?” Lâm Tĩnh dừng tay lại, cười cợt hỏi: “Nhìn anh mãi làm gì, anh vừa lòng được cơn đói của em hơn đồ hải sản hả?”
Trịnh Vi nói: “Không phát âm sao, tự nhiên và thoải mái em lại nhớ cho Tết năm em 17 tuổi, anh chuyển em đi dạo hội sinh hoạt Miếu Thành Hoàng, hôm kia em cũng vui như thế này”.
Lâm Tĩnh mang giấy ăn lau tay, sau lần đi chơi Miếu Thành Hoàng đó, chờ đón họ là cuộc chia tay dài đằng đẵng. Anh đặt một tay lên mu tay Trịnh Vi, nói: “Nếu em muốn, bầy mình có thể vui mãi như thế này”.
Trịnh Vi chớp mắt, cười cợt nũng nịu: “Anh bón mang lại em, em đang vui hơn”.
Dĩ nhiên là Lâm Tĩnh hí hửng chấp hành, “Chẳng khác gì trẻ con, ko sợ người khác cười cợt em à”.
Trịnh Vi nói: “Người khác là ai? lũ mình đâu riêng gì là gian phu dâm phụ, tự nhiên nhìn bầy mình làm cho gì?”
Cô quan sát thấy ánh mắt Lâm Tĩnh chợt tạm dừng ở một góc trong phòng ăn, chỉ tạm dừng mấy giây, rồi lập tức tiếp thu ngay, đút một bé tôm vào mồm cô, thường xuyên cười nói như thường.
Bữa về tối khá ngon, tuy vậy Lâm Tĩnh có vẻ ăn qua loa, anh đặt đũa xuống, đợi Trịnh Vi ăn hết bé sò sau cùng với vẻ hả hê, “Ăn xong chưa? Tí nữa gửi em ra bờ biển ngắm cảnh đêm, ban đêm lạnh, về chống lấy mang lại em cái áo khóa ngoài trước đã”.
Vừa open phòng, điện thoại của Lâm Tĩnh ngay tức khắc đổ chuông, anh liếc một cái, đem tay tắt ngay, rồi tự mình vào tìm áo đến cô vào va ly.
“Ai vậy?” Trịnh Vi hỏi bâng quơ.
“Ghét tuyệt nhất là những người dân gọi điện thoại cảm ứng thông minh đến xin xỏ cho vụ án nào đó, cuối tuần cũng ko được yên, thôi kệ họ”.
Trịnh Vi gật đầu, điện thoại của anh vẫn không chịu đựng buông tha mà thường xuyên đổ chuông.
“Thôi anh nghe đi, nói vài ba câu cho dứt chuyện”. Trịnh Vi nói cùng với Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh nhấc máy, vẻ mặt sa sầm xuống, Trịnh Vi phát hiện nay thấy, khi anh cau mày, những nét trên lông mày cùng sống mũi tỏ ra vô cùng nghiêm khắc. Anh “ờ” nhị câu cùng với đầu bên kia, giọng siêu lạnh lùng, thỉnh thoảng cũng chỉ nói mất từ dễ dàng nhưng chẳng có chân thành và ý nghĩa “đúng”, “Không đề nghị đâu”, “tùy thôi”.
Dường như cuộc đối thoại này không thể dứt trong chốc lát, anh tảo sang Trịnh Vi chỉ vào ghế sofa trong phòng, ra hiệu mang lại cô ngóng anh một lát, còn bản thân thì ra phía bên ngoài ban công.
Trịnh Vi không muốn ngồi đợi, bèn bước theo ra ngoài ban công, vỗ nhập vai Lâm Tĩnh, nói thầm: “Em xuống trước, đi bộ một lát”. Rồi cầm điện thoại thông minh của mình, tạo tư thế hotline điện thoại. Ban đầu Lâm Tĩnh chần chờ một lát, rồi che điện thoại thông minh dặn dò: “Cẩn thận nhé, đừng đi xa”.
Xem thêm: Phim Cơn Thịnh Nộ Của Carrie Hd Vietsub + Thuyết Minh, Xem Phim Cơn Thịnh Nộ Của Carrie
Trịnh Vi ngoan ngoãn gật đầu, vẫy tay với anh rồi bước ra phía cửa, chưa ra mang đến cửa đã nghe thấy Lâm Tĩnh gọi: “Vi Vi, nhớ rằng cầm áo khóa ngoài nhé”.Màn đêm xuống, bãi tắm biển yên tĩnh hơn các so cùng với ban ngày, nước biển trong veo vỗ lên bờ cát, như bàn tay của những đôi tình nhân, áp gần cạnh lại rụt rè, ánh trăng là 1 trong lưỡi liềm mảnh khảnh, rừng đước phía xa đã biến thành những bóng black lặng lẽ.
Trịnh Vi long dong men theo bờ đại dương trước khách sạn, thỉnh thoảng lại có đứa trẻ chơi nghịch ôm phao chạy qua, dọc bờ đại dương là rất nhiều đôi nhân tình đang ôm nhau, mặn nhưng mà thắm thiết. Lúc dừng chân lại cô bắt đầu phát hiện mình đã đi hơi xa, quay đầu nhìn lại, ánh sáng của đèn khách sạn đã lờ mờ. Chắc hẳn rằng Lâm Tĩnh vẫn nghe chấm dứt điện thoại, xuống không tìm thấy cô, chắc hẳn anh đã sốt ruột, nhưng lại Trịnh Vi chưa muốn quay về ngay, cô mong có một nơi như vậy này nhằm ngồi một mình, để được hít thở thiệt sâu. Cô trải chiếc áo khoác ngoài tức thời mũ ko thấm nước xuống nền cát, khoanh chân ngồi xuống, nhặt một hòn đá nhọn bị sóng xô lên bờ, nhân tiện tay viết nhăng nhít trên bờ cát.
Sau lưng vọng lại tiếng cách chân, Trịnh Vi xoay đầu lại, nhận thấy một bóng fan cao ráo, mảnh mai, tiếp theo là mùi nước hoa RUSH2 nhằm lại ấn tượng sâu trong cô. Cô không cảm giác bất ngờ, chỉ ngước thăng thiên với vẻ bất lực, nói: “Quả nhiên là chị vẫn đến, mong muốn nói gì cùng với tôi ư? Đừng hỏi lý do tôi lại đoán được, bên trên phim có rất nhiều. Thật sự không hề chiêu nào không giống ư?”
Chủ nhân của RUSH2 cũng cười, “Đúng là tình tiết này vô cùng nhàm chán, chỉ tất cả điều bọn họ đều ko biết, ai là nhân thứ phụ, ai mới là diễn viên cô gái chính”.
Cô ta toá chiếc áo khóa ngoài trên vai, trải xuống nền cat như Trịnh Vi, “Cô ko thấy phiền lúc tôi ngồi ở kề bên chứ?”
Trịnh Vi nói: “Bờ hải dương cũng chưa hẳn của riêng rẽ tôi. Cơ mà tôi cảm xúc nếu chị gồm gì nên nói, thì người chị đề xuất tìm chưa phải là tôi, quanh đó việc rất có thể coi là người cùng cơ quan một cách miễn cưỡng, bọn họ không gồm quan hệ gì cả, tức thì cả oán thù cũng chưa hẳn là ân oán giữa hai bọn chúng ta”.
“Đúng, bọn họ vốn là hai người xa lạ, nhưng mà một người lũ ông vẫn gắn tôi cùng cô lại với nhau”. Giọng cô ta không tỏ ra gay gắt, mà y như một người phụ nữ đang bộc bạch tâm sự với bạn thân của mình.
“Thế thì chị nên đi tìm người đàn ông đó, nếu tôi đoán không nhầm thì chị sẽ gọi điện thoại thông minh cho anh ấy bắt buộc không? rộng nữa, chị từ xa tới, sở hữu theo người bọn ông khác xuất hiện, trong phòng ăn, không hẳn muốn nhằm anh ấy nhận thấy hay sao, chị dành được mục đích này. Chị tìm tôi cũng chẳng hữu ích gì, người đưa ra quyết định là anh ấy, tôi không giúp gì được chị”. Trịnh Vi ôm đầu gối, nhìn người bọn bà ngồi cạnh mình.
Thi Khiết nghịch đám mèo ướt sóng triều để lại, mặc đến bàn tay đẹp tươi được sơn cảnh giác đã lấm lem vị cát. Cô ta nói: “Tôi biết dịp ở phòng ăn cô đã và đang nhìn thấy tôi, không phải bây giờ cô bắt đầu đoán được tình dục giữa tôi với Lâm Tĩnh đúng không?”
“Tôi không lưu ý đến mối quan hệ giới tính giữa chị và anh ấy trước kia, bây giờ, chị định có tác dụng như trong phim, nói cho tôi biết hai người “dẫu lìa ngõ ý, còn vương vãi tơ lòng”, cùng chị đã có bầu cùng với anh ấy? ví như như vậy, tôi thấy rất bi đát cười, với nghĩ chị quan trọng thông minh như tôi vẫn tưởng”.
“Nếu đúng là tôi nói bởi vậy thì sao? Cô dám khẳng định là cô không thể quan tâm?” Thi Khiết nhướn cao mày.
Trịnh Vi nghiêng đầu nghĩ về một lát, “Suy đi tính lại, tôi vẫn tin Lâm Tĩnh”.
Gió biển thổi tung làn tóc uốn của Thi Khiết, khiến người lũ bà xinh đẹp, cao ngạo này có phần cô độc, chị ta nói: “Cô nói đúng. Nhưng chính vì cô dám xác định như vậy, chẳng qua là do cô biết kiên cố Lâm Tĩnh yêu cô, còn tôi lại yêu thương anh ấy, chính vì như vậy giữa ba chúng ta, cô ở đỉnh cao nhất, tôi ở lòng dưới cùng, cô tất cả lý do để triển khai cao”.
“Tôi không có tác dụng cao với chị, chị yêu anh ấy là câu hỏi của chị, nhưng tại sao chị lại kéo Hà Dịch vào cuộc, anh ấy đã gồm vợ, chị không hề thích anh ấy, vì sao lại còn lợi dụng anh ấy, phá hoại gia đình anh ấy!” Trịnh Vi nhớ đến Thiếu Nghi, thoải mái và tự nhiên thấy bực mình với Thi Khiết.
Thi Khiết ném gắng cát vào tay ra xa, “Tôi không bắt xay anh ta, anh ta tự nguyện theo tôi đến, y như việc Lâm Tĩnh không xay tôi, nhưng lại tôi lại mong ở mặt anh ấy, ai trách được ai?”
“Thế chị còn lãng phí thời gian nói hầu như chuyện này cùng với tôi làm gì?” Trịnh Vi ban đầu thấy bực mình.
“Tôi chỉ ý muốn để cô biết, Trịnh Vi, tôi đang thua, nhưng không phải vì tôi không bởi cô, mà lại do họ không thể thống trị được trái tim mình. 2 năm trước, lần thứ nhất tôi chạm mặt Lâm Tĩnh trong một giở tiệc, lúc đó anh ấy vẫn chưa là Viện phó Viện kiểm sát. Đàn ông tôi đã chạm mặt nhiều, nhưng không tồn tại ai giống như anh ấy, nhìn thì nhu hòa điềm đạm, nhưng ánh mắt lại hiện rõ vẻ chinh phục, cơ hội anh ấy cười trông rất đẹp trai. Khi anh ấy đứng ở đầu bàn bên kia, giữa đám người rầm rĩ chúc rượu chấp nhận với tôi, tôi đã bắt đầu yêu anh ấy”. Lúc nói ra phần lớn điều này, khóe môi Thi Khiết như sẽ cười, ngay cả góc nhìn cũng dịu dàng, vẻ khía cạnh này không còn xa lạ với Trịnh Vi biết bao, mấy năm về trước, cô gái vừa trải qua nụ hôn đầu tiên đứng trước gương trong ký túc xá, nhìn mình không còn lần này mang lại lần khác, không hẳn cũng có ánh nhìn rạng ngời này sao? thời điểm này, Trịnh Vi tin vào đông đảo tình cảm nhưng Thi Khiết dành cho Lâm Tĩnh, gồm thể bất cứ người nào đã có lần yêu cũng phần nhiều như vậy.
Thi Khiết đắm mình trong cam kết ức, trọn vẹn không đếm xỉa gì mang đến những thay đổi của Trịnh Vi, “Hôm đó, tôi đã dữ thế chủ động xin Lâm Tĩnh địa chỉ liên lạc của anh ý ấy. Tôi tự hỏi, điều kiện của chính bản thân mình không tồi, những người theo đuổi mình không phải là ít, nhưng tại sao mình lại mê thích vẻ hờ hững của Lâm Tĩnh. Tôi nghĩ về ra mọi tại sao để được chạm mặt anh ấy, chỉ việc anh ấy cười với tôi một cái, tôi sẽ vui siêu lâu, anh ấy buột miệng nói một câu gì đó, tôi sẽ để ý đến cả đêm, giống như các bộ phim nói về các cô gái mới biết yêu”.
“Sau kia Lâm Tĩnh cũng vẫn đối xử như thế với chị à?” Cô tránh việc hỏi, Thi Khiết đến đây là có dự định khiêu khích, Trịnh Vi sẽ không tin hết phần nhiều lời cô ta nói, tuy vậy xét mang lại cùng, cô vẫn quan tâm.
Quả nhiên, Thi Khiết cười cợt khẩy nói: “Nếu tôi nói, tiếp đến Lâm Tĩnh cũng đáp lại tình yêu của tôi, nhưng mà lời yêu mến tình tứ, hầu như động tác nhưng mà anh ấy vẫn nói và làm với cô mọi đã ra mắt trên khung hình tôi, cô bao gồm còn thường xuyên tỏ ra bản thân là fan ngoài cuộc nữa không?”
Trịnh Vi không nói gì.
“Sợ rồi hả? thực ra cô không yêu cầu lo, trái tim của người lũ ông vô cùng sắt đá, chỉ khi đối diện với một người quan trọng đặc biệt nào đó bắt đầu trở bắt buộc mềm yếu, tôi luôn luôn mong mong mỏi tôi là bạn đó của Lâm Tĩnh, chỉ tiếc nuối là không phải. Ngay từ trên đầu Lâm Tĩnh đã nhìn thấu được ý thiết bị của tôi, anh ấy bảo với tôi rằng, tôi vô cùng tốt, nhưng không hẳn là bạn anh ấy mong mỏi sống phổ biến suốt cuộc đời, giỏi nói phương pháp khác, anh ấy ko yêu tôi. Nhưng lại tôi ko quan tấm, chỉ cần anh ấy chịu đồng ý tôi, tôi rất có thể đợi, đợi đến ngày anh ấy chịu đựng yêu tôi, tôi hoài nghi có ai tuyệt với trên tôi, yêu anh ấy hơn tôi. Shop chúng tôi ở cùng cả nhà hai năm, mặc dù không tồn tại hẹn cầu gì, anh ấy cũng ko hẳn để ý đến tôi, tuy vậy thỉnh phảng phất cũng nhớ mang đến tôi, tôi đã thấy vui lắm rồi. Cảm thấy vì anh ấy, làm những gì cũng xứng đáng. Thời điểm đó, tôi biết rất rõ là anh ấy đang khảo sát vụ án liên quan đến tgđ Hà, chính là vụ án lớn đầu tiên anh ấy tiếp quản sau khi lên làm cho Viện phó Viện Kiểm sát, anh ấy phải sự thành công để chứng tỏ khả năng của anh ấy ấy với những người chê anh ấy còn trẻ nhưng đã cầm chức vụ cao, nói thực là tgđ Hà đối xử với tôi ko tệ, nhưng tối rất hy vọng làm một điều gì đó cho những người tôi yêu…”
Trịnh Vi rùng mình, “Vì nắm mà chị đang tiết lộ những thông tin bí mật của tập đoàn lớn Kiến trúc china cho Lâm Tĩnh, với anh ấy cũng đã nhận?”
“Dĩ nhiên là anh ấy không quan tâm đến việc tôi muốn làm gì đấy cho anh ấy, rất có thể không tất cả tôi, trong toàn cảnh đó, sớm muộn gì tổng giám đốc Hà cũng trở nên đổ, chỉ vì chưng tôi không muốn anh ấy đề xuất vất vả…”
“Cũng có nghĩa rằng cuối cùng Lâm Tĩnh không phủ nhận “Lòng tốt” của chị?” Trịnh Vi nghiến răng.
“Ít nhất là sau khi tôi lén bỏ số tài liệu kia vào cặp của anh ấy, không thấy anh ấy nói gì, và tôi biết phần đa tài liệu đó là điểm mấu chốt đặc biệt để vụ án gấp rút kết thúc. Con người ai cũng vậy thôi, mặc dù biết chắc chắn rằng mình sẽ tới đích, nhưng mà nếu có đường tắt, ai chả mong muốn đi?”
“Chị tất cả biết tôi mong muốn nói độc nhất điều gì không? Chị thật gàn xuẩn!” Trịnh Vi gằn mạnh.
Thi Khiết gật đầu, “Tôi ngây ngô xuẩn. Hiện thời anh ấy đụng vào doanh nghiệp 2, chắc chắn rằng cô sẽ không hỗ trợ anh ấy như thế, bởi cô ko yêu anh ấy mang lại mức bất chấp tất cả. Nhưng lại không sao, Lâm Tĩnh không lưu ý đến điều đó, đối với vụ án của bạn 2, tôi biết anh ấy nghiêng hẳn về cô các hơn, đây là sự biệt lập giữa yêu cùng không yêu. Lần thứ nhất tôi để ý đến cô, là trong một tiệm nạp năng lượng Tây ngay sát Tổng Công ty, hôm đó tôi hứa hẹn Lâm Tĩnh cùng đi ăn, bất ngờ thấy cô cùng Hà Dịch cũng nghỉ ngơi đó, tôi và Hà Dịch vốn tất cả quan hệ tương đối tốt, tiệm ăn này cũng là vì tôi giới thiệu cho anh ấy, vì thế tôi cũng biết cô là cô nàng mà anh ấy hẹn để tìm bạn đời. Lâm Tĩnh đã chú ý cô cực kỳ lâu, tối hôm đó, anh ấy gửi tôi về, tôi mời anh ấy lên nhà, anh ấy trường đoản cú chối. Tôi đoán chắc chắn là đã gồm vấn đề, chỉ có điều không nghĩ là cô! Sau lần đó, anh ấy hờ hững với tôi dần, một thời gian sau, tôi gọi điện thoại cho anh ấy, anh ấy vừa đi dự đám hỏi của một người các bạn về. Tôi nói, tôi vô cùng nhớ anh ấy, anh ấy lại nói, Thi Khiết, lũ mình chấm dứt thôi, anh đang tìm thấy cô bé mà anh ý muốn chung sống suốt đời. Trịnh Vi, bạn này là ai, cô hiểu ra hơn tôi đúng không?”
Trịnh Vi nhớ lại buổi trùng phùng cùng với Lâm Tĩnh trong đám cưới của Nguyễn Nguyễn, nhưng không thể biết đằng sau lại có câu chuyện này. “Chị nói theo cách khác tiếp”.
Thi Khiết nhìn ánh đèn sáng lập lòe của ngư dân tấn công cá trên biển, “Tôi ở bên anh ấy nhị năm, yêu thương anh ấy bởi cả tấm lòng, anh ấy không hẳn người lũ ông của tôi, tuy vậy tôi luôn coi anh ấy là fan cuối cùng, công dụng là anh ấy chỉ nói một câu rồi chấm dứt. Lâm Tĩnh là người đã nói là làm, tôi biết điều đó, chỉ gồm điều tôi vẫn không chịu đựng được sự tốt tình của anh ấy, tôi đã từng khóc, cũng đã từng có lần cầu xin, bất cứ tôi khóc lóc, bám riết nuốm nào, anh ấy hầu như không giận, cũng không chịu quay lại. Không sợ cô cười, thậm chí là tôi đã dùng tử từ bỏ để rình rập đe dọa anh ấy, ngay cả đến đơn vị thăm tôi anh ấy cũng không chịu, chỉ nói, cuộc sống là của em, em phải ghi nhận trân trọng. Anh ấy thiệt tàn nhẫn!”
Trịnh Vi ngây tín đồ lắng nghe, tín đồ mà Thi Khiết kể, là một Lâm Tĩnh nhưng mà cô hoàn toàn không biết, nhưng thiếu hiểu biết tại sao, cô tin đều lời Thi Khiết nói là thật.
“Sau kia tôi cũng phát âm ra, chắc hẳn rằng thực sự anh ấy ko yêu tôi, chính vì như vậy tôi gọi smartphone cho anh ấy, bảo anh ấy nạp năng lượng bữa cơm tối sau cuối với tôi, coi như thể buổi xong xuôi mối quan hệ giới tính giữa shop chúng tôi hai năm qua. Hôm kia tôi chờ rất muộn anh ấy bắt đầu xuất hiện, cơ mà anh ấy chịu đựng đến, tôi đã mãn nguyện lắm rồi. Kể từ giây phút được nhận thấy anh ấy, tôi bắt đầu biết mình mang nhiều vì sao như vậy, cũng chỉ vày tôi quá mong mỏi được chạm chán anh ấy. Chúng tôi ăn cơm với nhau, tôi ko dể ý tới việc tâm trạng anh nhằm đâu đâu, nhưng di động cầm tay vừa đổ chuông, anh ấy ko nói gì nhưng đòi về…”
“Và cầm cố là chị liền hất rượu nho vào tín đồ anh ấy”. Trịnh Vi nói tiếp lời Thi Khiết.
Thi Khiết cười, nước đôi mắt trào ra, “Đúng là anh ấy đang đi tới chỗ cô, có phải cảm giác điều khiển được một người bọn ông khôn xiết tuyệt nên không?”
Trịnh Vi tuyển lựa im lặng.
“Không ai dở người nghếch rộng tôi, tôi biết anh ấy thường xuyên đi lại chỗ cô, đề xuất liên tục đi tìm kiếm Hà Dịch, mong muốn anh ấy bắt gặp tôi đi cùng với Hà Dịch, tối thiểu sẽ thấy chạnh lòng, một ít thôi cũng được, lần này theo hai bạn đến đây cũng vậy. Tuy vậy khi bắt gặp tôi, anh ấy ko hề suy xét việc người bầy ông đi cùng với tôi là ai, anh ấy chỉ sợ tôi đang cản trở câu hỏi cô và anh ấy ở mặt nhau. Trịnh Vi, tôi ko sánh được cùng với cô ư? Tôi đáng yêu hơn cô, thành đạt rộng cô, yêu thương anh ấy hơn cô, chỉ gồm một điều tôi không bằng là anh ấy yêu cô”.
Để một người thiếu phụ phải thừa nhận, trong trái tim người đàn ông nhưng mà cô ta yêu thương không thể có hình láng của mình, thật tàn khốc biết bao? Trịnh Vi chú ý ra phía khác, cô quá sợ hãi nỗi tuyệt vọng như thế, y hệt như một đợt nữa lật lại thiết yếu mình.
Hai người thiếu nữ lặng lẽ ngồi bên trên bờ biển, nghe sóng vỗ, mỗi cá nhân một trung khu sự. Tình yêu y hệt như sắc đẹp, trí tuệ, của cải, ko phải chúng ta muốn là rất có thể dành được.
Cuối cùng, Trịnh Vi xoa xoa bắp chuối đã mỏi và đứng dậy, cô nói cùng với Thi Khiết: “Tôi bao gồm một câu, thường dùng để an ủi mình trong những giấy phút âu sầu nhất, tiếng tôi tặng kèm nó cho chị, rất solo giản: chuẩn bị đánh cược, đồng ý chịu thua.”
Thi Khiết đi rồi, Trịnh Vi nhìn bóng cô mất hút trong bóng tối, smartphone di hễ trong bâu áo đã rung lên không hề ít lần, cô nhấc điện thoại, chằng mấy chốc, Lâm Tĩnh lòng rét như lửa đốt hớt hải mở ra trước khía cạnh cô.
“Anh đang dặn đừng đi xa mà? Sao không nghe năng lượng điện thoại? 1 mình ở đây gian nguy thế nào em biết không? Lớn bằng ngần này rồi mà vẫn cứ như đứa con nít không biết lo cho phiên bản thân!” rất ít khi anh nói nặng với Trịnh Vi như vậy, tuy nhiên cô biết, đó chỉ là do lo ngại quá nên bực mình.
Trịnh Vi quan sát người bọn ông đang lo ngại cho mình, trước phương diện người bọn bà khác, tâm địa anh cũng sắt đá biết bao. Lâm Tĩnh so với Thi Khiết, giống hệt như Trần Hiếu Chính đối với Trịnh Vi, mang đến một ngày như thế nào đó, trằn Hiếu bao gồm của cô cũng sẽ trở thành một Lâm Tĩnh khác. Chắc rằng tuổi xuân của mỗi cô bé đều đang từng chạm chán Trần Hiếu thiết yếu của mình, sau đó mới search thấy Lâm Tĩnh; nhưng lại mỗi người bầy ông phần nhiều đã một thời là nai lưng Hiếu Chính, khi bọn họ đã cứng cáp chín chắn, bọn họ sẽ trở thành Lâm Tĩnh”.
“Vi Vi, có phải em…” Ánh mắt Lâm Tĩnh lộ rõ vẻ lo lắng.
Trịnh Vi cười cợt hiền lành, gãi đầu: “Áo dày quá, điện thoại rung mà em ko nghe thấy”.
Lâm Tĩnh nhìn chiếc áo khóa ngoài ngoài bám đầy cát của cô, thở dài, cới áo khóa ngoài của bản thân ra khoác lên trên người cô, “Em cứ bắt buộc dày vò quần váo của chính mình như vậy tuyệt sao?”
Trịnh Vi cười bẽn lẽn và ngồi lại lên áo khoác bên ngoài của mình, ngửa cổ kéo anh một cái, thuở đầu anh không chịu, cơ mà không win nổi vẻ mặt vô tội nhưng mà cô đưa vờ, bèn bật cười với vẻ bất lực, nhẹ nhàng ngồi xuống mặt cô.
Cô nhặt viên đá lúc này, liên tiếp viết lên cát, viết chấm dứt mấy chữ, nhìn vào cười cợt mãi, Lâm Tĩnh bắt gặp mấy chữ: Lâm Tĩnh là người xấu.
Anh cười, đơ viên đá lại, cũng viết tại 1 đầu khác: Trịnh Vi là kẻ ngốc.
Trịnh Vi giả vờ nổi giận tiến công vào vai anh, đòi lại viên đá cho bằng được, tuy vậy vì không tốt bằng anh, anh giơ tay, cô làm sao với được. Lâm Tĩnh né bạn tránh đòn của cô, luôn tiện tay xóa đi mấy chữ thừa, chỉ còn lại tên của hai người, sau đó viết thêm nhị chữ giữa hai chiếc tên, cuối hàng là một trong dấu hỏi lớn.
Đột nhiên Trịnh Vi im lặng, cô khẽ bặm chặt môi dưới, tay để ra sau, may mà lại màn tối đã đậy được khuôn mặt đang đỏ lên của cô.
Lâm Tĩnh kéo bàn tay cô sẽ để phía sau, bị cô lẩn như trạch. Trong khi anh cũng đắn đo phải nói gì, chỉ ờ một tiếng, Trịnh Vi biết anh đã tìm câu trả lời của cô.
Đang thời điểm bối rối, sóng biển cả lại xô lên bờ cát, Lâm Tĩnh kéo cô lùi lại mấy bước, đợi sau khoản thời gian sóng lùi ra xa, sản phẩm chữ vừa viết trên nền cát đã trở thành mất.
Lâm Tĩnh có phần thất vọng, Trịnh Vi lại có cớ nhằm giở bài bác cùn, “Ê, ê, vừa nãy anh vừa viết loại gì, em không chú ý thấy, chắc chắn rằng là nói xấu người khác, thôi, không chấp với anh nữa, em mệt mỏi quá rồi, mình về thôi”. Cô kéo ống tay áo anh cù lại, tuy thế anh không chịu nhúc nhích.
Đúng cơ hội Trịnh Vi định nhõng nhẽo tiếp mang lại qua chuyện, bất thần Lâm Tĩnh quỳ xuống, Trịnh Vi đơ mình, “Anh…định…làm gì? Đừng…làm…em…sợ”.
Lâm Tĩnh đưa tay cầm cố chặt tay của cô, “Thế này em đã nhận thức thấy chưa?”
Cô cuống quýt giơ tay lên trùm kín mắt, nhưng bỏ quên bịt chặt tai.
“Anh rất thật lòng đó. Vi Vi, hãy làm vợ anh nhé, câu này anh chỉ nói một lần, anh sẽ chăm sóc em suốt đời, đem lại hạnh phúc mang lại em”. Lâm Tĩnh quỳ bên dưới nền cát ngẩng đầu lên quan sát Trịnh Vi, cô vẫn một tay đậy mắt, ko nói gì cả. Anh đợi một lát, cuối cùng không nén được nỗi phải chăng thỏm, bèn kéo bàn tay đang bịt mắt của cô ấy xuống, lòng bàn tay này lại ướt.
“Em khóc à? Sao vậy?” Anh không ngờ cô lại khóc.
Lời câu hôn của anh ý không lãng mạn tí nào, nhưng mà Trịnh Vi bất ngờ rằng, cũng là đều lời hội thoại nghe vẫn nhàm tai vào các bộ phim truyền hình Hồng Kông, Hàn Quốc, khi nhân vật chính đổi thành mình, sự rung cồn đó thiệt khó diễn tả bằng lời. Đây là lời hứa trọn đời trọn kiếp ư? Đây là lời ngợi ca tuyệt vời và hoàn hảo nhất nhất của một cánh mày râu trai so với một cô gái ư? Cô hy vọng trấn tĩnh một lát, nhưng nước mắt lại không chịu đựng nghe lời. Đây từng là ước mơ lớn nhất của cô hồi nhỏ, cuộc đời nếu được như lần đầu gặp gỡ, để họ quay về với tiểu Phi Long và Lâm Tĩnh thời xưa thì hoàn hảo biết bao.
Cô ghi nhớ đến hai con mắt đen sâu thẳm đó, nhớ mang đến ánh trăng tròn vành vạnh trên sân bóng rổ, nhớ mang lại vẻ vô vọng trên khuôn mặt Thi Khiết, nhớ mang đến cô Tôn chị em Lâm Tĩnh…Nếu cô đưa tay ra, sẽ không được phép cù đầu.
Trịnh Vi nói: “Em xin lỗi, Lâm Tĩnh, bất ngờ quá, em chưa tồn tại sự chuẩn bị…”
Sắc mặt của Lâm Tĩnh hơi chũm đổi, ban đầu từ cơ hội quỳ xuống, anh luôn cảm thấy sợ hãi bất an, anh ghét độc nhất là làm cho những việc không nạp năng lượng chắc, dẫu vậy lần này không thể không nhằm mình tấn công cược một lần. Câu vấn đáp của Trịnh Vi khiến cho trái tim vốn dường như không nắm chắc năng lực thành công ban đầu lạnh giá.
“Ý của em là…” Anh cố gắng để trong cổ họng mình không nghẹn lại, không đến giây phút cuối cùng, anh chưa vứt cuộc – không, bắt buộc nói là, bao gồm cả cô từ chối, đó cũng chưa hẳn là khoảng thời gian rất ngắn cuối cùng.
Trịnh Vi mỉm cười mà lại nước đôi mắt rưng rưng, “Em lần khần em tất cả phải là 1 trong những người vợ tốt hay không, mà lại em sẽ thử”.
Cô ngước đầu trong vòng tay mừng mang lại phát cuồng của Lâm Tĩnh, bắt gặp mảnh trăng lưỡi liềm đó qua sản phẩm nước mắt mờ nhòe, trăng chỉ có một đêm tròn, còn sót lại đêm nào thì cũng khuyết, huống bỏ ra là nhỏ người? Thôi thì cả cuộc đời, không có được người mình yêu thương nhất, tuy nhiên cô giành được Lâm Tĩnh, không phải không tồn tại tình yêu, bao gồm gì đáng phải buồn?