Kho truyện tranh của color

Hạ Vân nhìn Linh Tú đang ngơ ngẩn,ánh mắt vô hồn nhìn xa xăm ra nơi khác.Không biết phải nói sao nữa nhưng Hạ Vân rất không thích cái cách cô im lặng và coi cậu như không khí.Hạ Vân luôn muốn mình trở thành trung tâm của sự chú ý vào lòng cô,và có lẽ cậu đã đạt được nó,nhưng bằng một cách không mấy tốt ho.

Bạn đang xem: Kho truyện tranh của color

Rồi tôi xem em như thế được bao lâu?

Hạ Vân nhếch miệng,không quên thắt dây an toàn đến Tú rồi phóng xe cộ trở về căn biệt thự.Linh Tú vẫn nhìn ra cửa,không một lần xoay đầu quý phái nhìn cậu khiến tâm trạng Hạ Vân đã xấu nay càng tồi tệ hơn.Xe đến một chỗ vắng người,cô bất chợt nổi điên lên rồi mở cửa xe,vùng ra khỏi dây an toàn rồi toan chạy ra cửa.Sự bất ngờ này khiến Hạ Vân trở tay không kịp,cũng là vày vừa nãy cậu quên không chốt cửa cẩn thận.Linh Tú vội vã chạy đi,cố gắng chạy cấp tốc hết sức có thể để thoát khỏi kẻ biến thái độc tài kia.Cậu nhanh chóng phanh gấp lại rồi lao ra ngoài đuổi theo Tú,cũng vị chân dài cùng thể lực tốt nên chẳng mấy chốc đã bắt kịp cô rồi ôm gọn vào lòng.


"Thả tôi ra.Tôi không muốn!Tha đến tôi đi."

"Em bị điên à? Em chán sống rồi sao? "

Linh Tú giãy khỏi vòng tay của cậu,la hét om sòm như một kẻ tâm thần.Hạ Vân mặt lạnh như tiền,không chút cảm xúc bịp miệng cô lại rồi một lần nữa lôi vào vào xe.Linh Tú gần như phát điên lên mà đánh,đấm liên tiếp vào người Vân nhưng cậu mảy may chẳng có phản ứng gì,cả người trơ ra như gỗ đá.

Ánh mắt lạnh như băng chợt xuất hiện những tia phẫn nộ khi phát hiện ra tia sáng lóe lên trên ngón tay Linh Tú,là một chiếc nhẫn bạc.Nhìn thấy phản ứng kì lạ của cậu cô cũng lia theo ánh nhìn của Vân rồi vội vã bít bàn tay đi.Đây là kỉ vật tình yêu duy nhất của cô và Ngọc Khuê nên bằng mọi giá phải giữ lấy nó.

Xem thêm: Phim Thâm Cung Bí Sử Trung Hoa, Thâm Cung Bí Sử

"Đừng động vào người tôi!Đi ra đi!Đừng...cô không thể đối xử với tôi như thế!Cô không phải bé người!"

"Hừ!"

Hạ Vân cười lạnh.

"Là người giỏi không tẹo nữa em sẽ biết rõ thôi mà!"

Mặc mang lại Linh Tú khóc lóc van xin,Hạ Vân vẫn lạnh lùng giựt lấy chiếc nhẫn trên tay cô rồi vứt qua cửa kính xe ô tô.Chiếc nhẫn nhỏ bé bị quăng ra ngoài,dạt vào bãi cỏ xanh rờn rồi chìm trong màu xanh bạt ngàn.Linh Tú đờ đẫn nhìn chiếc nhẫn bị vứt đi không thương tiếc,giờ phút này vào trái tim chỉ còn một cảm giác đau đớn và chết lặng.Duyên phận giữa cô và nàng ấy đã bị buộc phải chấm dứt còn chưa đủ mà nay đến kỉ vật cuối cùng cũng bị người ta ném đi mất.Cô đã mất tất cả,mất hết rồi!Cô chẳng còn sót lại bất kỳ thứ gì dù chỉ là một kỉ niệm nho nhỏ.

Là do nhỏ người độc ác ấy!

Cô hận kẻ đó.Nếu có phải dùng hàng trăm hàng ngàn từ hận cũng không thể bày tỏ hết sự căm tức oán giận đến điên người của Tú dành đến Vân.

Tại sao lại đối xử với cô như vậy ?!

"Làm nháo đủ chưa ?Xong thì về!"

Hạ Vân không mảy may chú ý tới cảm nhận đầy tiêu cực trên gương mặt Tú,cậu bắt đầu dùng một chiếc còng nhỏ đã chuẩn bị sẵn rồi còng hai tay cô lại,lái xe pháo về khu biệt thự riêng của mình.Ban đầu cũng định đưa cô về quần thể căn hộ tuy vậy thấy thế không tiện nên thôi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *